Chris

Câu chuyện của tôi kể về quyết định bất thình lình của tôi và người yêu khi trở thành thành viên của ‘Lòng Dũng Cảm’.

Chính xác đó là thời gian vọng lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm nguyên tội, tôi tình cờ bắt được một tờ rơi trong hiệu sách Công Giáo nói về việc “Tận Hiến cho Vua Giêsu của Muôn Dân”. Lời hứa về “hiệu quả đầy sức mạnh và chưa từng có” được đính kèm với Tuần Chín Ngày kính Thánh Thể nhằm tôn vinh Chúa Giêsu với tước hiệu đó. Ngày kế đó, tôi tham dự Thánh lễ và bắt đầu Tuần Chín Ngày. Trong suốt thời gian đó (9 lần hiệp lễ liên tục nhưng không nhất thiết phải là 9 ngày liên tục trong tuần), tôi bắt đầu trăn trở thật sự về lối sống của tôi. Là một người Công Giáo nhưng có khuynh hướng đồng tính và đã sống với một người đàn ông không Công Giáo trong 8 năm. Cũng như anh ta, về khía cạnh tình dục trong mối quan hệ này, tôi đã trăn trở nhiều, nhưng cả hai đều cố gắng loại bỏ những ý nghĩ khó chịu ấy. Một tuần trước Giáng Sinh, tôi tham dự bí tích Hòa giải, một điều kiện để bước vào Tuần Chín Ngày. Tôi rụt rè xưng tội, cố không nói rõ lắm về “tội dâm dục”. Một khi đã xong việc này, tôi hy vọng được “sạch tội” để đón Giáng Sinh và một Thánh lễ Giáng Sinh thật đặc biệt đã diễn ra. Từ đó trở đi, nỗi trăn trở của tôi về lối sống càng lúc càng nhân lên. Tôi muốn kéo dài tình trạng “sạch tội” lâu hơn, và như thế đã dẫn đến một tình thế khó khăn với bạn tôi, Matthew. Làm sao tôi có thể nói với anh ta rằng tôi đã bắt đầu suy nghĩ khác đi?

Vào ngày 6 tháng 1, tôi bắt đầu Tuần Chín Ngày lần thứ hai, lần này dành cho Matthew. Tôi đã xin Chúa giúp tôi giải quyết tình thế khó xử này. Tuy nhiên, xin Ngài hãy thay đổi con tim của Matthew,  hãy làm anh ta đến và nói với tôi rằng, “tôi muốn chúng ta dừng quan hệ tình dục với nhau.” Không phải vì tôi sợ đề cập tới chuyện đó nhưng vì quả thật nó phức tạp: tôi không muốn người ta nghĩ rằng tôi ép buộc lương tâm Công Giáo của mình lên anh ấy và bằng cách cố ngăn lại tình yêu của chúng tôi về mặt thân xác, tôi cũng không muốn gạt anh ấy ra khỏi Giáo hội Công Giáo mà anh ấy vẫn thường quan tâm. Hơn hết, đó là sự tận tụy chúng tôi dành cho nhau, chúng tôi đã không ngừng chống chọi với mọi khó khăn trong hơn 8 năm, việc này đã giúp chữa lành cho anh ta rất nhiều. Anh ta bị chứng Đa Nhân Cách do bị lạm dụng khi còn nhỏ nên chúng tôi luôn cảm thấy được Chúa chữa lành qua tình yêu mà chúng tôi chia sẻ cho nhau.

Sau Tuần Chín Ngày kính Thánh Thể lần thứ 2, Thánh lễ ngày Chúa Nhật 10 tháng 1, tôi chưa bao giờ ngạc nhiên đến thế này: Matthew nói anh ta có vài việc quan trọng cần nói với tôi. “Tôi muốn được trở thành người Công Giáo”, anh ta thông báo với tôi, “Tôi muốn được hướng dẫn và được rửa tội.” Tôi gần như té ngửa, đặc biệt là phần sau của tin này: “Tôi cũng muốn lãnh nhận Bí tích Thánh thể, tuy nghe có vẻ hơi xạo. Rất tiếc, nhưng chúng ta phải dừng lại lối sống tình dục này. Tôi không thể nào lãnh nhận Bí tích Thánh thể mà lại tiếp tục lối sống như thế. Điều gì đến thì cuối cùng cũng đến – tuổi thơ tôi đã hủy hoại phần tốt đẹp ấy trong con người tôi – vậy anh nghĩ thế nào về đức khiết tịnh?”

Ba hôm sau tôi đã đi xưng tội và xưng tội hết lòng. Lúc đó đã quá trễ để gặp vị linh mục ở nhà nguyện trong thành phố nơi tôi thường đến, nên tôi quyết định ghé qua nhà thờ chính tòa trên đường về. Nơi đó, tôi tìm thấy một bản tin nói rằng việc xưng tội có thể được sắp xếp bằng cuộc hẹn. Vừa đi vừa thở, tôi lang thang qua nhà xứ, hy vọng gặp được vị linh mục đã làm tôi rất ấn tượng mà cách đây 18 tháng tôi đã gặp nơi đây. Cha mở cửa, đồng ý nghe tôi xưng tội. Ơn Chúa, cha không tỏ vẻ phán xét tôi khi tôi kể về đời sống đồng tính của mình nhưng nhận định một cách ôn tồn: “vậy là con đã phạm tội với một người khác.” Cha còn quan tâm hơn đến việc tôi đã rước lễ mà vẫn còn trong tình trạng tội lỗi. Về điểm này, tôi không cảm thấy hối hận (vì nghĩ rằng những tội tôi đã xưng trước đây có thực sự là tội). Tôi đã chẳng cảm thấy gì cả. Tôi bắt đầu thất vọng vì đã nhiều lần rước lễ phạm thánh cho đến khi tôi bàn luận chuyện này lại với cha. Từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu khao khát mãnh liệt được tham dự thánh lễ hàng ngày (bất cứ khi nào tôi có thể) và với mỗi thánh lễ nối tiếp tôi dần lấy lại được đôi mắt tâm linh để nhận ra tình dục đồng tính là điều sai trái. Tôi khóc hết lần này đến lần khác với Chúa, tôi bắt đầu cảm nghiệm một cảm giác rõ ràng thôi thúc muốn kết hiệp với Chúa Giêsu khi rước lễ. Tôi bắt đầu nhớ lại cảm giác thật tuyệt vời khi được gần Ngài như đã từng có cách đây 8 năm, và nhận thấy giờ đây tôi có thể giành lại được sự thân mật thiêng liêng này mà không phải áy náy về lương tâm. Tôi cảm thấy thật kì diệu khi được trong sạch, được thanh khiết, được ở trong tình trạng vô tội nhờ nhờ Bí tích Sám hối (hay còn gọi là Bí tích Giao hòa).

Qua những ngày sau, tôi phần nào mong Matthew thay đổi ý định và rút lại ước muốn sống khiết tịnh, nhưng anh ta không làm thế. Vào cuối tháng 1, anh ấy đề nghị ngăn phòng riêng ra và chúng tôi đã thực hiện như thế. Qua 4 tháng sau, chúng tôi vẫn duy trì đời sống khiết tịnh.

Giúp chúng tôi đắc lực trong những cố gắng của mình đó là cộng đoàn ‘Lòng Dũng Cảm’. Họ không đòi hỏi các thành viên phải thay đổi khuynh hướng nhưng khuyến khích và nâng đỡ họ trong hành trình với Chúa để sống đức khiết tịnh và phát huy những giao ước thiêng liêng của đức tin Công Giáo.

Điều mà tôi không ngờ: vị linh mục tôi tiếp cận để xưng tội ở nhà thờ chính tòa chính là cha tuyên úy của cộng đoàn ‘Lòng Dũng Cảm’ đầu tiên của giáo phận mới được hình thành nơi tôi đang sống. Bạn thấy Chúa kì diệu không? Vị linh mục ấy đã đề nghị tôi tham gia. Đem về nhà cuốn Cẩm nang ‘Lòng Dũng Cảm’ để nghiên cứu, Matthew và tôi cùng nhau đọc và cả hai cùng đồng ý đến tham dự vào ngày thứ tư kế tiếp.

Hiện giờ Matthew vẫn được hướng dẫn bởi cùng vị linh mục ấy và chuẩn bị trở thành người Công giáo. Tôi cũng tham dự các buổi học. Giờ đây anh ấy đã tin chắc rằng hành vi tình dục đồng tính là trái với ý định của Thiên Chúa. Lần đầu tiên, sau 31 năm, anh ấy đã tìm được an bình, háo hức mong tới ngày lễ Rửa tội và Rước lễ lần đầu.

——————
…Lời của Wendy…